Trần Linh
Tại cơ quan, anh tốt bụng, cư xử lịch thiệp với đồng nghiệp, không bao giờ nóng giận, giúp đỡ mọi người nhiệt tình. Anh yêu chị gái tôi yêu nhau bốn năm, anh luôn thể hiện là người yêu thương, chăm sóc, lo lắng cho chị. Anh chị cưới được gần một năm, chị gái tôi đang có thai được hai tháng.
Thời gian đầu khi cưới, tôi thường nghe chị nói không hạnh phúc, anh thay đổi rất nhiều, là người gia trưởng, ích kỷ, khác hoàn toàn lúc yêu. Quan điểm của anh trong gia đình là chồng nói vợ nghe, không được ý kiến. Anh đi đâu, sinh hoạt như thế nào, vợ không được xen vào. Anh hay quát nạt, ra lệnh,đã một lần tát chị tôi tội hay cãi, làm ồn ào trong gia đình.
Chị tôi tính cách độc lập, luôn suy nghĩ sẽ ly hôn chồng. Tôi sợ điều đó xảy ra khi anh chị vừa cưới, nghĩ chị mình cũng cư xử chưa đúng với anh rể, nhiều mâu thuẫn và chưa hiểu nhau dẫn đến vợ chồng căng thẳng. Tôi gặp anh rể, khuyên nhủ để giúp hai người xây dựng tình cảm. Tôi còn nói cha mẹ can thiệp để ngăn cản suy nghĩ bồng bột, muốn ly hôn của chị gái. Cuối cùng, trước nhiều ý kiến của người thân, chị cũng từ bỏ việc ly hôn và có thai.
Hôm qua khi đi ăn trưa, tôi đi một mình và gặp anh rể đang ngồi ăn cùng bàn với đồng nghiệp khác, anh không biết tôi ngồi phía sau. Khi hàn huyên với đồng nghiệp, tôi nghe anh kể cách làm sao để có uy quyền trong gia đình, nhà là phải có người trên kẻ dưới, chồng nói vợ không được cãi. Anh hướng dẫn đồng nghiệp rằng nếu bất đồng, vợ phản kháng thì cứ đánh thẳng tay, cưới về rồi là người của mình, đừng tỏ ra yêu chiều, để vợ lên đầu, phụ nữ rất sợ ly hôn, không đáng mặt đàn ông, đó không phải gia đình.…
Tôi sốc khi nghe được những lời anh rể nói, muốn đứng lên đấm thẳng vào mặt anh, rồi nghĩ đến chị gái đang mang thai, nghĩ đến việc biết đâu anh chỉ chém gió để thể hiện trước mặt đồng nghiệp, vì thế tôi đứng lên đi về trước khi mất kiểm soát.
Tôi nói cho anh rể biết, dù trời có sập xuống, vẫn cứ là xót xa máu mủ của mình trước tiên chứ không phải sợ ly hôn. Tôi vô tình ghé qua nhà chị tôi ốm nghén, thấy anh rể đi nhậu, bỏ chị tôi nằm chèo queo. Chưa cần biết sự thể thế nào, tôi gọi ngay cho anh họ tôi. Trong vòng 10 phút, anh họ tôi đã đỗ xe trước cửa, chẳng kịp thay đồ. Tôi cũng không cho chị tôi thay đồ, bốc luôn lên xe, lái về nhà ngoại. Chị tôi chưa xỏ dép, tôi nói:
“Lấy phải loại chồng vô tâm thì vứt luôn cả dép đi. Về em mua cho đôi khác”.
Chỉ một lần vậy thôi là anh rể chừa hẳn, không dám bạc đãi chị tôi thêm lần nào. Có người thân là để có chỗ dựa mà tôi là em chị cơ mà.
Nhà tôi nói thẳng anh rể mang ngay chị gái về nhà nuôi đẻ. Anh rể không tử tế lại thì biến, cảnh cáo rằng ông mà đánh chị tôi là bầm mắt, lết.. nhé. Khỏi đi làm luôn nhé, chứ tôi không nhân nhượng. Ông muốn ly hôn thì ly hôn. Sợ gì. Thiết tha, tiếc gì thằng gia trưởng bất tài, sĩ diện, anh rể không thể mang “ Chồng chúa vợ tôi “ nhà anh với chị tôi được.
Đến bây giờ đố anh rể ho hen với chị tôi. Chị tôi sinh cháu anh làm hết mọi việc không dám tiếng nặng nhẹ..Không thì tiễn luôn, sao lại cứ sợ mất mặt khi người thân mình khổ, bao bọc nhau chớ…TL
Trạn dừng chân ..TQ. Ảnh