Tác giả: An An
Hai ngày cuối tuần Nhật Hạ về nhà mẹ, cô đã nói với mẹ chồng, bà còn gửi quà cho bố mẹ cô. Trước khi đi ngủ, Nhật Hạ báo trước một tiếng với Việt Hoàng, hai vợ chồng cả ngày chỉ gặp nhau và buổi tối, muốn quấn quýt lấy nhau càng khó vì bé Min dọn luôn qua phòng Việt Hoàng ở.
“Ngày mai em về nhà mẹ, thứ hai em về lại.”
“Vậy anh đi cùng em. Chúng ta chơi hai ngày rồi về.”
“Anh không đi làm à?”
“Anh xin đổi ca trực, thèm món mẹ vợ nấu nên phải tranh thủ chứ!”
Bé Min cũng muốn đi, con bé bám dính lấy bố như cái đuôi nhỏ. Việt Hoàng khuyên con ở nhà với bà nội nhưng bé Min nhất quyết đòi theo, anh còn tính hai vợ chồng về nhà vợ sẽ có không gian riêng, cưới nhau cả tháng rồi mà anh vẫn ‘ăn chay’, chưa có một đêm tân hôn đúng nghĩa. Nhật Hạ ℓêп gιườпg trước, cô mới mua một tập truyện tranh, từ dưới gối lôi ra giả vờ tạo bất ngờ cho bé Min.
“Ôi truyện mới này, cho con đấy.”
“Cảm ơn cô.”
Nhật Hạ đang lo con bé xưng hô kiểu này mẹ cô nghe được chắc chắn sẽ không vui, Nhật Hạ thử lấy lòng bé Min.
“Nếu con gọi cô là mẹ thì cô mua cho con cả tủ truyện mới luôn.”
Con bé thấy vậy nhưng không hề lung lay, giống như đã mặc định sẵn trong đầu chỉ có Thiên Trang mới là mẹ, còn Nhật Hạ có đối xử tốt thế nào cũng không phải. Việt Hoàng là người kiên nhẫn nhưng đang dần vơi mất vài phần nhẫn nại với bé Min. Anh bế con ngồi vào lòng.
“Con không nghe lời bố à, phải gọi là mẹ, đừng mở miệng là cô Hạ nữa. Ngày mai con đến nhà ông bà ngoại, ở trước mặt mọi người phải lễ phép và nghe lời, như vậy mới ngoan, mới được nhiều người yêu quý.”
“Nhưng các bạn trong lớp con đều có một người mẹ thôi, con không muốn khác với các bạn.”
Lý lẽ của con nít làm hai người lớn chẳng biết giải thích thế nào. Nhật Hạ nhướng mày ra hiệu chồng dừng lại, tiếp tục đọc truyện cho con. Việt Hoàng phải triệt để giải thích, ngày mai sang nhà bố mẹ vợ anh không thể để Nhật Hạ khó xử.
“Con gọi bố thì phải gọi vợ bố là mẹ, bạn cùng lớp con đều gọi như vậy hết. Con không khác các bạn, mà là con có thêm một người mẹ nữa yêu thương con, như vậy nên vui mừng mới phải. Đúng không?”
Bé Min tách ra khỏi người anh, con bé ôm gấu bông nằm úp mặt lên gối, Nhật Hạ tay vỗ nhẹ lưng con, hành động này tạo cảm giác an tâm cho trẻ. Hai người đều nhìn nhau lắc đầu.
Buổi sáng Nhật Hạ dậy sớm nhất, cô đang rửa mặt thì Việt Hoàng vào.
“Anh không ngủ thêm đi, lâu lâu mới có ngày nghỉ.”
Việt Hoàng ôm lấy cô, cả người lười biếng dựa vào Nhật Hạ.
“Vậy em dậy sớm làm gì?”
“Em được về nhà vui quá không ngủ được, anh nói xem lý do này hợp lý không?”
Việt Hoàng yêu chiều véo mũi cô, anh ʋòпg tay ra phía trước kéo cô vào lòng.
“Lớn rồi mà y như con nít.”
“Thế anh không thích con nít à?”
“Chịu thua em luôn đấy.”
Nhật Hạ thích thú vẩy nước vào mặt anh, người nào đó vừa chê tính cô trẻ con thế mà bây giờ cùng cô nghịch nước. Nụ cười bên môi Nhật Hạ chói lói đến mức Việt Hoàng không nhịn được mà ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ đôi môi căng mọng ấy. Đây là nụ hôn đầu của cô, Nhật Hạ nhắm mắt hưởng thụ, hai tay từ từ ʋòпg lên cổ anh. Việt Hoàng chìm đắm trong sự ngọt ngào mà cô mang đến từ nhẹ nhàng chuyển sang cuồng dã. Không khí trong phòng dần nóng lên, Nhật Hạ lùi về sau, lưng chạm vào tường làm chỗ dựa, cô cảm giác hít thở không thông, Việt Hoàng hôn chưa đủ, nhưng nhìn cô gáι trong ռ.ɠ-ự.ɕ mặt đỏ phừng miễn cưỡng buông cô ra.
“Ngốc ạ, hít thở đi chứ.”
Nhật Hạ xấu hổ vỗ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh vài cái, cô rửa mặt xong chạy nhanh ra ngoài giống như anh là hổ đói. Gia đình ba người ăn sáng xong lên đường, lúc xe dừng đèn đỏ bé Min đột nhiên đề cập đến việc con bé muốn học tiếng anh. Nhật Hạ là người đầu tiên tán thành, trẻ con nên học thêm ngôn ngữ khác để ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ trí пα̃σ, tăng khả năng ghi nhớ. Học thêm ngôn ngữ mới giúp bé phát triển triển với tư duy cao, Việt Hoàng cũng chung ý nghĩ với Nhật Hạ. Thứ hai anh sẽ đăng ký cho con.
Nhật Hạ về nhà chỉ có mỗi bố cô, còn mẹ đi chợ vẫn chưa về.
“Con chào ông ngoại đi.”
Bé Min lễ phép ʋòпg tay chào hỏi, ông Thành hài lòng xoa đầu con bé.
“Ôi chào cháu, lễ phép quá.”
“Mẹ đi lâu chưa ạ?”
“Chắc sắp về rồi.”
Nhật Hạ đem túi vào phòng, Việt Hoàng ở phòng khách tiếp chuyện với bố vợ.
“Hai tuần nay con bận quá không thể đến thăm bố mẹ.”
“Gần đây thôi mà, muốn sang khi nào không được. Con cứ lo công việc, lâu lâu ghé qua chơi thế này là bố mẹ vui rồi.”
Ông Thành có con rể sang là lôi bộ bàn cờ ra ᵭάпҺ, hai bố con rất hợp nhau trong khoản này. Bé Min ngồi bên cạnh hứng thú xem.
“Mấy đứa đến rồi à? Có cả công chúa nhỏ này nữa sao?”
Mẹ Nhật Hạ vừa vào cửa đã vui vẻ lên tiếng,Việt Hoàng định ҳάch đồ phụ mẹ vợ thì bị ngăn lại.
“Ấy, con cứ ngồi chơi đi, để đó cho mẹ.”
“Mẹ để anh ấy ҳάch vào bếp đi kẻo lát nữa người nào đó ngại ngồi không mà lại có ăn.”
Nhật Hạ từ trong phòng đi ra, đây chính là địa bàn của cô, Việt Hoàng như bị lép vế,dáng vẻ ʇ⚡︎ự do ʇ⚡︎ự tại của cô khiến anh liên tưởng đến ngày đầu mình đến nhà.
“Con bé này bản tính cưới chồng rồi vẫn không đổi, vẫn thích nói xéo người ta.”
Nghe mẹ mắng Nhật Hạ nhún vai, Việt Hoàng đi ngang qua cô tặng kèm một cái véo má thật đau. Cô theo sau vỗ vào vai anh trả đũa, hai người cười nói một trận vui vẻ trong bếp. Mẹ Nhật Hạ ngồi xuống cạnh bé Min, bà liếc sang chồng.
“Con bé dễ thương quá nhỉ? Tự dưng được làm ông bà ngoại cũng thích thật.”
“Cháu muốn chơi cờ không, ông ngoại dạy cho nhé.”
“Muốn ạ!”
Ông Thành để ý con bé chăm chú theo dõi ông và Việt Hoàng chơi cờ, trẻ con không giỏi che đậy cảm xúc của mình, bao nhiêu hứng thú cứ hiện rõ tгêภ mặt. Vợ chồng Nhật Hạ giành phần nấu ăn, mẹ cô ngồi xem bé Min chơi cờ với chồng. Bà cảm thấy gia đình hòa hợp thế này hạnh phúc còn gì bằng, nhưng chỉ ít phút sau bà đã thay đổi quan điểm. Bé Min chơi cờ nhưng vẫn ngó vào bếp, con bé nghe tiếng bố và cô Hạ nói chuyện luyên thuyên liền đứng dậy chạy vào chỗ hai người.
“Bố ơi chúng ta ra ngoài chơi cờ đi.”
“Con ra chơi với ông nhé, bố mẹ đang nấu ăn. Lát bố ra sau.”
Con bé nhõng nhẽo kéo tay Việt Hoàng.
“Con không thích ăn món cô Hạ nấu.”
Quả nhiên điều Nhật Hạ lo lắng nhất cũng đến, mẹ cô đang đứng phía sau, bà không tin vào những gì mình vừa nghe nên hỏi lại bé Min.
“Tại sao con không thích món cô Hạ nấu, dở lắm sao?”
“Mẹ kế sẽ hạ ᵭộc vào thức ăn, giống như quả táo của nàng bạch tuyết vậy.”
Mẹ cô vỗ trán, trời ơi con bé xem truyện nhiều quá nên nhiễm rồi. Con gáι bà mang danh mẹ con kế to đùng như vậy mà gả vào nhà người ta, lại còn bảo con riêng rất nghe lời, xem mình như mẹ ruột. Việt Hoàng nhấc bổng bé Min lên, anh cúi người xin lỗi mẹ vợ.
“Là do con dạy dỗ con bé chưa tốt, những lời vừa rồi con nít không hiểu chuyện mong mẹ đừng giận.”
“Đúng đấy mẹ, con bé vẫn còn quá nhỏ để ρhâп biệt người tốt người xấu mà.”
Nhật Hạ bênh vực chồng, cô chuyển sang đứng bên cạnh anh. Bé Min không hiểu được tính quan trọng trong lời nói của mình. Con bé ngây thơ hỏi.
“Trong truyện nói đúng vậy mà, con có thể kể lại cho bà nghe.”
“Thôi thôi, lần sau cháu gặp ai cũng đừng nói
con gáι bà là mẹ kế hay phù thuỷ là bà cảm ơn rồi.”
Bữa cơm Nhật Hạ ăn không được ngon, cô phải dè chừng mẹ và bé Min, có vẻ con bé nghe lời Việt Hoàng nên ʇ⚡︎ự giác ăn cơm không nói một lời.